Tôi nhớ ngày còn nhỏ, phía trước nhà chỉ là một con đường đất mùa hạ bụi bay mù mịt, mùa đông mưa ngập đầu gối, bên kia đường là rừng đường lúc nào cũng lao xao, đu mình với gió biển lồng lộng.Tôi thường ngồi trên chiếc xích đu nơi góc sân thượng, phóng tầm mắt ngắm nhìn mảng biển xanh ngắt lấp ló giữa những thân cây.
Tôi nhớ thời thơ ấu tươi đẹp đó.
Có những chiều mùa hạ. Tôi cùng bà ngồi trên xích đu, tỉ mẩn làm những chiếc chong chóng cùng màu, rồi gắn chúng lên lan can sân thượng. Chong chóng xoay tít mù trong gió, trước ánh mắt ngỡ ngàng thích thú của tôi và nụ cười hiền hậu của bà.
Có những đêm tôi nằm dài trên xích đu , gối đầu lên chân bà lặng thinh nghe bà kể chuyện cổ tích: về cô tấm hiền dịu, về chàng thạch sanh kiên cường và dũng cảm...Để rồi mơ màng trong thế giới thần tiên , dưới những vầng sao đêm lấp lánh , tôi dần chìm vào giấc ngủ yên lành......
Có những ngày, Cún -cô bạn hàng xóm và tôi ngồi đung đưa trên xích đu xinh xắn , kể huyên thuyên nhiều chuyện nhắn nhít vẩn vơ của tuổi , những giận hờn bè bạn , có những ước mơ be bé to to, chuyện con chó con mèo,...Những mẩu chuyện không đầu không cuối , lan man vụn vặt nhưng luôn chứa đựng niềm vui trong trẻo như chính tình bạn giản dị, chân thành của hai đứa trẻ tám tuổi .

Cún thì theo gia đình sang MĨ định cư, cách xa tôi nửa vòng trái đất.Vậy là chỉ còn mình tôi bơ vơ với chiếc xích đu nhỏ , với nỗi nhớ tuổi thơ xa xăm.Đôi khi tôi ngơ ngẩn ngồi trên xích đu , kiếm tìm một mảnh biển lẩn khuất bé nhỏ , sau khu resort , tìm lại chút khoảnh khắc quen thuộc ngày nào

Tất cả, đều mãi mãi cách xa, rất xa xôi.............
Bạn đã từng thích một bạn cùng lớp chưa??
Bạn đã từng thích một bạn cùng lớp chưa??
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét