Thứ Hai, 11 tháng 1, 2016

Kí Ức Xích Đu


Tôi nhớ ngày còn nhỏ, phía trước nhà chỉ là một con đường đất mùa hạ bụi bay mù mịt, mùa đông mưa ngập đầu gối, bên kia đường là rừng đường lúc nào cũng lao xao, đu mình với gió biển lồng lộng.Tôi thường ngồi trên chiếc xích đu nơi góc sân thượng, phóng tầm mắt ngắm nhìn mảng biển xanh ngắt lấp ló giữa những thân cây.

Tôi nhớ thời thơ ấu tươi đẹp đó.
Có những chiều mùa hạ. Tôi cùng bà ngồi trên xích đu, tỉ mẩn làm những chiếc chong chóng cùng màu, rồi gắn chúng lên lan can sân thượng. Chong chóng xoay tít mù trong gió, trước ánh mắt ngỡ ngàng thích thú của tôi và nụ cười hiền hậu của bà.

Có những đêm tôi nằm dài trên xích đu , gối đầu lên chân bà lặng thinh nghe bà kể chuyện cổ tích: về cô tấm hiền dịu, về chàng thạch sanh kiên cường và dũng cảm...Để rồi mơ màng trong thế giới thần tiên , dưới những vầng sao đêm lấp lánh , tôi dần chìm vào giấc ngủ yên lành......
Có những ngày, Cún -cô bạn hàng xóm  và tôi ngồi đung đưa trên xích đu xinh xắn , kể huyên thuyên nhiều chuyện nhắn nhít vẩn vơ của tuổi , những giận hờn bè bạn , có những ước mơ be bé to to, chuyện con chó con mèo,...Những mẩu chuyện không đầu không cuối , lan man vụn vặt nhưng luôn chứa đựng niềm vui trong trẻo như chính tình bạn giản dị, chân thành của hai đứa trẻ tám tuổi .
Rồi mọi thứ cũng dần thay đổi theo thời gian. Con đường đất nhỏ nhường chỗ cho con đường tráng nhựa rộng dài. Rừng dương chịu những vết chặt đau cứa lòng , ngậm ngùi những khu resort hiện đại mọc lên.Bà tôi rời xa tôi đi theo ông về bên kia thế giới.
Cún thì theo gia đình sang MĨ định cư, cách xa tôi nửa vòng trái đất.Vậy là chỉ còn mình tôi bơ vơ với chiếc xích đu nhỏ , với nỗi nhớ tuổi thơ xa xăm.Đôi khi tôi ngơ ngẩn ngồi trên xích đu , kiếm tìm một mảnh biển lẩn khuất bé nhỏ , sau khu resort , tìm lại chút khoảnh khắc quen thuộc ngày  nào
Một ngày,một thanh xích đu bị gãy . Ba lắp vào đó một thanh gỗ mới .Vân gỗ sáng màu lạc điệu giữa những thanh gỗ sẫm màu cũ kĩ.Thốt nhiên, sự lạc lõng ấy khiến tôi ngậm ngùi.Thanh gỗ mới tựa hồ như tôi đơn độc một mình trong biển nhớ trời thương .Nhớ diết da bà , nhớ cồn cào cún. nhớ miên man xích đu thân thuộc ngày xưa ....
Tất cả, đều mãi mãi cách xa, rất xa xôi.............
Bạn đã từng thích một bạn cùng lớp chưa??

Sự Lựa Chọn Tình Yêu

Chap3: Sự LỰa CHọn CỦa Nó


Ngạc nhiên xen lẫn ngỡ ngàng,cái khoảnh khắc mắt nó chạm mắt anh,nó đã vội vàng quay đi.Nhưng chợt nhận ra,chỉ mình nó nhận ra anh thôi.Anh lướt qua nó không một cảm xúc.Nó là sinh viên của trường đại học ngoại thương nên việc gặp anh như thế này cũng chẳng đáng ngạc nhiên.Anh là tiền bối của nó,quay về nước sau một thời gian dài thực tập bên Hàn Quốc.Anh được mời đến để chỉ dạy chúng nó.và hiển nhiên nó sẽ được gặp anh thường xuyên.

'Định mệnh có lẽ đang trêu đùa nó và anh" Nó nghĩ vậy và bỏ mặt đến sự xuất hiện của anh.Nó thật sự không hề muốn anh lại lần nữa làm xáo trộn cuộc sống và tâm hồn nó.Nó muốn được sống cuộc sống của hiện tại cùng thằng bạn thân nối cốt kia.Nhưng luật sống chẳng dễ dàng như vậy.Nó là sinh viên xuất sắc của khoa,lại được trời phú cho gương mặt và ngoại hình xinh đẹp nên nó nhanh chóng được anh chú ý.Thật ra,khi vừa nhìn thấy nó anh đã có cảm giác rất lạ.Với nó,anh cảm thấy vô cùng thân thiết.Đã có lần anh hỏi nó về điều đó,nhưng đáp lại là một câu nói lạnh nhạt" xin lỗi,tôi chưa gặp anh bao giờ"Đằng sau câu nói đó,có ai hiểu,nó muốn được hét lên:" nó đây,Nó của anh đây" nhưng đành chôn vùi tận đáy con tim.Nó càng tỏ ra vô tình thì anh lại càng quan tâm nó.Bởi có một sức mạnh vô hình nào đó thôi thúc anh phải làm như vậy.



Về phía thằng bạn,hắn tốt với nó nhiều hơn,nó cũng dành toàn bộ thời gian sau giờ học để đi chơi,xem phim,dạo mát,,,,cùng hắn.Nó tự nhủ không được để bản thân rảnh rỗi phút giây nào.Vì điều đó sẽ làm nó nhớ anh nhiều hơn.Bởi trong nó,anh chiếm quá nhiều.
Anh đã nhiều lần hẹn nó đi chơi để nói chuyện nhưng dĩ nhiên nó từ chối tất cả.Điều đó làm cả anh và nó rất buồn.Rồi một hôm...................đang đi trên phố thì xe nó xẹp lốp.Nó gọi thì thằng bạn bảo đang lên lớp giờ ngoại ngữ ở trung tâm.Nó đành phải cuốc bộ một đoạn khá xa mới đến nơi sửa xe.Tình cờ hay định mệnh.anh cũng có việc đi ngang qua đó.Gặp nó nên đã đề nghị giúp đỡ.Lúc đầu,nó từ chối nhưng thấy anh nhiệt tình như vậy,phút yếu lòng nó đã đồng ý.Trong lúc đợi sửa xe, nó và hắn có nói chuyện với nhau.
-Hình như em rất ghét anh thì phải,có lẽ em ngại vì bị một người lạ như anh chú ý.Nhưng thật ra,anh không hề có ý gì cả.Chỉ vì nói chuyện với em,anh như được sống lại cảm giác xưa,,,,em giống một người,một người mà anh không biết gì,cả tên,cả khuôn mặt...."anh nhẹ nhàng nói
-Nó đáp ngắn gọn:'Vâng! em thấy rất khó chịu vì vậy từ giờ anh đừng như vậy nữa"
-"Anh xin lỗi"
...........................
..................................................
.....................................................................
Một lúc sau,xe cũng sửa xong,vừa nói lời tạm biệt anh,nó đã nghe tiếng gọi của thằng bạn.Hắn bỏ cả tiết học để chạy đến nó.Nhìn mồ hôi hắn chảy,nghe hơi thở dồn dập của hắn.Nó xúc động vẫy tay tạm biệt anh và ra hiệu hắn đi bằng cái huýt vai.Chúng nó khoác tay nhau đi.bỏ anh bơ vơ đứng đó...........Nhưng anh không hề biết,nó cũng đau lòng lắm.Hai đứa nó đi ăn rồi đi công viên ...đến chiều hắn chở nó đi học thêm.Chúng nó cứ quấn lấy nhau suốt ngày như hình với bóng như vậy.Điều đó làm anh rất ganh tị.Anh luôn đứng từ xa và im lặng quan sát.Bởi anh thích nó,thích cái bản tính lạnh lùng nhưng đáng yêu của nó,thích cách nó liếc nhìn anh bằng đôi mắt vô cảm...Anh đã thích nó của hiện tại.Anh đã cố kìm nén cảm xúc nhưng không thể. Anh không hiểu được tại sao,trong khi tim anh vẫn còn hiện hữu hình bóng của cô bé năm xưa nhưng anh lại có cảm giác lạ với nó."Có lẽ chỉ là thoáng qua"-Anh nghĩ vậy.