Thứ Hai, 14 tháng 3, 2016

Số 3 và tình bạn

TAO CỨ TƯỞNG...............................

Giá trị của một người bạn thân đúng nghĩa đơn giản thế này................

Bạn thân - người luôn sẵn sàng lắng nghe những điều khúc mắc trong lòng. Ta có thể tỉ tê tâm sự, chiếm giữ cả buổi tối cuối tuần của họ mà không lo lắng bản thân gây phiền hà cho người khác. Dù là ở đâu và vào lúc nào, điều họ quan tâm nhất chính là tâm trạng của ta. Thậm chí, họ để ý cả những lúc ta chẳng thể nói thành lời, khiến ta vì thế mà phấn chấn trở lại. Tình bạn luôn là liều thuốc xoa dịu nỗi đau trong tình yêu và thất vọng trong cuộc sống.



Bạn thân - người chẳng bao giờ quay lưng với ta dẫu cả thế giới làm vậy. Nếu một ngày, chẳng may ta mắc phải lỗi lầm, họ không lên án, không bài xích, bởi họ hiểu rằng ai rồi cũng phải trưởng thành từ những lầm lỡ, biết phân biệt phải trái đúng sai và tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình. Thay vì gây thêm áp lực, họ sẽ im lặng ở bên ta lúc ta cần chia sẻ, vì họ biết rằng chắc chắn ta phải chịu những tổn thương ấy. Có thời điểm, họ cần phải buông tay và để ta lao vào vận mệnh của chính mình. Và có thời điểm để chuẩn bị nhặt lên những mảnh vỡ sau khi tất cả đã kết thúc. Ai cũng có nỗi khổ riêng và chẳng ai có quyền phán xét ai cả. Lỗi lầm là một phần của cuộc sống, còn người bạn chân chính luôn biết cách chia sẻ và cảm thông.


"Một người bạn là người mà ta có thể trút ra tất cả trái tim mình, trái tim đầy tro trấu, biết rằng những bàn tay dịu dàng nhất sẽ cầm lấy nó và sàng lọc, giữ lại những gì đáng giữ, và với hơi thở của lòng tốt, thổi đi tất cả những phần thừa."


Bạn thân - người luôn đứng về phía ta dẫu đôi khi chính ta còn nghi ngờ bản thân mình. Trước mặt ta, họ thẳng thắn, trung thực, thành thật về những khuyết điểm của ta, và chấp nhận chúng. Sau lưng ta, họ nói về những ưu điểm của ta một cách đầy tự hào, bảo vệ ta trước những lời dèm pha chứ chẳng bao giờ có thói quen tâm sự với người thứ ba, bốn, năm... về thói hư tật xấu của bạn mình. Họ chính là người mang lại sự tự tin, thúc đẩy sự hoàn thiện cho ta trong cuộc sống.
large-272f7
Bạn thân - người luôn bên cạnh khi ta gặp khó khăn. Người xưa có câu:"Hoạn nạn mới hiểu lòng bạn". Chính vậy, tình cảm chân thật thể hiện rõ nét nhất tại một thời điểm nào đó trong cuộc sống, con người ta sa cơ lỡ vận, khủng hoảng và bế tắc đủ mọi đường. Trong khi ta cảm nhận được thái độ miễn cưỡng hay thoái thác từ phần lớn mối quan hệ, thì họ vẫn tươi cười, nhiệt thành đứng chung chiến tuyến cùng ta vượt qua "đại hạn" của đời mình. Họ giúp đỡ ta, tốt với ta bởi toàn tâm toàn ý mong ta tốt đẹp và không mong chờ đáp trả. Chính lúc đó, ta nhận ra rằng ta may mắn đến nhường nào.

Bạn thân - người dẫn đường lý tưởng. Có người ví một người bạn cũng giống như ngôi sao Bắc Đẩu, ta có thể trông vào họ khi ta lạc đường. Cuộc đời là một chuỗi những cuộc hành trình không biết mệt mỏi, không thấy điểm dừng. Đôi khi đứng trước một vài ngã rẻ, ta bị mất phương hướng, chẳng biết đi đâu về đâu. Ngay lúc đó, họ sẽ xuất hiện và kéo ta ra khỏi tất cả những rối rắm ấy.


Bạn thân - người luôn cố gắng duy trì tình cảm bền chặt của nhau. Đôi khi, chúng ta làm sai một vài chuyện hay lỡ lời khiến người kia buồn lòng và cũng phải mất một thời gian vừa đủ để nhận ra mình cư xử chưa đúng mực. Người bạn chân chính không bao giờ bôi xóa hay lãng quên chúng, mà sẽ ghi nhớ thật kỹ để nhắc nhở bản thân không bao giờ được tái phạm. Họ sẵn sàng chủ động xin lỗi và sau đó tình cảm càng sâu sắc hơn trước. Thi thoảng, con người ta quên mất rằng "lời chào cao hơn mâm cỗ" và chỉ một tiếng "cảm ơn", "xin lỗi" có thể hàn gắn mọi mối quan hệ tưởng chừng đang đứng trên bờ đổ vỡ. Rốt cuộc, ta giữ lại cái tôi làm gì trong khi sẽ mất đi một người bạn quan trọng trong đời?


Đó là  tình bạn thân của 2 đứa. Còn tình bạn 3 đứa........hừmmmmmmmm....

Trong cái lúc tao tưởng như mình có trong tay tất cả thì mọi thứ bỗng chốc biến mất. Là tụi bay đấy, Là những lời ngụy biện, là sự thay đổi .Hình như cái gì cũng z, ban đầu thì đẹp lắm về sau cứ thế nó nhạt dần. Đau lòng..............
VÀ tao sợ ngày nào đó:

 “Hai đứa mày đang nói gì đấy?” “Không có gì.”                                                                                        Ba người đi cạnh nhau, mà tự dưng hai người chụm đầu thì thầm nói chuyện riêng.
 Sợ nhất khi thầy cô yêu cầu: “Hai người một nhóm"
2 người nhờ tao mà thân nhau, rồi cuối cùng hai người cùng xa lánh dần tao
 Rõ ràng kiềng ba chân là vững chắc nhất, vậy mà chẳng hiểu sao lúc nào cũng có một người như bị thừa ra. “Đừng bảo nó nhá!”
Hai người ấy rõ ràng là thông qua bạn mới quen nhau, nhưng rồi dần dần họ chơi với nhau còn thân hơn chơi với bạn, đi đâu chơi, đi ăn gì cũng không gọi bạn, ảnh chụp chung cũng thường không có mặt bạn, cuối cùng hai người chụm đầu nói xấu sau lưng bạn. Là người thứ ba trong tình bạn, có đôi khi còn bén nhọn, dễ gây tổn thương hơn cả người thứ ba trong tình yêu.
Như kiểu đang yêu vậy đó, suốt ngày ghen tị. Chỉ cần hai người có vẻ thân nhau hơn một chút, người còn lại sẽ khó chịu, sẽ buồn. 
“Hai đứa mày đang nói gì đấy?” “Không có gì.”
“Đi WC không?” “Hai bọn tao vừa đi rồi.”
“Ăn cơm chưa? Đi ăn đi!” “Thôi, mày đi đi, bọn tao ăn mất rồi.”
Rõ ràng là ba đứa hẹn nhau cùng đi, còn nói sẽ đợi tôi, cuối cùng hai người nói chuyện đến là vui, rồi đi luôn, để lại mình tôi như người thừa...
 Đi rồi đi, kiểu gì cũng đi một lúc cũng bị đẩy đi đằng sau.
 Mình ghét xếp hàng hai! Ghét làm thí nghiệm hai người một nhóm! Ghét đi uống gì ly thứ hai giảm giá 50%! Ghét trời mưa có một đứa không mang dù! Ghét ngồi bàn mà đối diện chẳng có ai!                             . Một người sợ cô đơn, hai người sợ bị cô phụ mà ba người thì sợ bị cô lập.
 Hai người họ đi trước, tôi đi sau, ngồi xuống buộc dây giày thôi, ngẩng đầu lên đã thấy họ đi xa mất rồi.
Như kiểu nuôi hai đứa con gái sinh đôi vậy đó, không được thiên vị bên nào. Có cái gì cũng phải chuẩn bị hai phần giống hệt nhau. Haha.
 Cùng lên cầu thang, kiểu gì cũng bị chen ra sau. Muốn nói chuyện với hai đứa nó mà không xen miệng vào được. Từng là ba người chuyện gì cũng nói với nhau, giờ biến thành hai người. Hai đứa nó rủ tôi đi chơi, nhưng tới lúc chuẩn bị đi lại đi với người khác, đi theo thì thấy mình thật mất mặt, nhưng không đi lại thấy quá cô đơn. Hai người cười đùa với nhau, tôi đi qua hỏi, hai người ăn ý cười ầm lên rồi lờ đi. 
. Hai người nói chuyện, một người ăn bỏng.
 Những người quá nhạy cảm không thích hợp với tình bạn ba người.
 Bạn tới trước, lại bị gạt bỏ trước. Bạn quen trước, lại bị cô lập. Bạn có được trước, lại bị đoạt mất.
Hai đứa nó cãi nhau, mình lúc nào cũng là cái thùng rác nghe hết bên này oán bên kia than, sau đó an ủi khuyên bảo hai bên. Sau đó, hai đứa nó làm hòa, mình lại ra rìa.

TAo NGhĩ....Mình nên xác định lại đó là tam giác đều hay tam giác cân. :(số 3_ nó quá lẻ cho 1 tình bạn đẹp chăn.....?mà phần dư đấy có khi nào thuộc về tao :(((Người ta chỉ bán áo đôi thôi....Tai phone chỉ có hai dây thôi....


 


Chủ Nhật, 13 tháng 3, 2016

Unfriend NYC

UNFRIEND NGƯỜI YÊU CŨ!

Nghĩ cũng buồn cười. Ngày xưa mới chia tay người yêu cũ cũng làm trò unfriend khi thấy nó à ơi người khác, kiểu ta đây cóc cần lạnh lùng lắm, đinh ninh unfriend xong là cho ra khỏi cuộc đời rồi cứ thế bơ luôn. Thế mà sau đó ngày nào cũng mò vào xem nó viết gì, chia sẻ cái gì, quan tâm tò mò còn hơn cả lúc đang yêu nhau nữa.
Nhưng khổ nỗi nó chẳng để trạng thái công khai, mình vào lúc nào cũng chỉ xem được mấy cái status cũ rích, xem đến thuộc. Nỗi buồn lúc đó còn phải nhân thêm 100 lần nữa. Bao nhiêu cứng rắn, mạnh mẽ trước đó ảo tưởng tự nhiên biến mất hẳn. Đổi lại chỉ có cắn rứt và ân hận nữa thôi. Thấy mình hèn ghê, chỉ là một cái Facebook giữa hàng triệu cái tài khoản khác thôi mà, bận tâm, để ý làm gì cho mệt óc thế? Thì ra không là bạn bè trên Facebook cũng chả có ý nghĩa lắm. Cái quan trọng là lòng đã không muốn quên thì có làm trời làm đất đi nữa cũng chả tác dụng gì.
Mà chuyện cũng chưa dừng lại ở đây. Hôm đó chẳng hiểu sao có dịp gặp lại nhau. Hai đứa đứng đối diện, biết là còn có nhiều thứ để nói với nhau nhưng không đứa nào lên tiếng. Chợt nó hỏi:
– Sao em lại unfriend Facebook?
Tự nhiên chả biết trả lời ra làm sao.
Unfriend Người Yêu Cũ!
Thú thực là trong lòng đã soạn ra 8 vạn câu trả lời đại loại như em ghen, em bực, em buồn, em còn nhớ anh, em khó chịu khi anh nói chuyện với người khác, em muốn unfriend để xem anh có quan tâm không, có thắc mắc không, có hỏi han không? Nhưng chẳng hiểu lúc đó cái niềm tự ái ở đâu bỗng dâng lên cao ngút ngàn không thể mở miệng nói ra mà nói thật, hít thở một hơi rồi buông một câu lạnh như băng làm cả mình đau mà nó cũng không vui hơn là mấy:
– Chia tay rồi thì còn kết bạn trên Facebook làm gì?
Ừ, nói xong phải nén nước mắt lắm mới không chảy ra. Bọn con gái nhiều khi cũng ấu trĩ lắm cơ, cứ tưởng làm cao, giữ giá thì con trai phải chạy theo mà nâng niu này nọ. Khi ấy mình đã tự đánh cược với mình luôn, nếu nó còn yêu thì kiểu gì cũng sẽ add lại bạn bè trên Facebook thôi, hoặc chí ít là muốn giữ cho cả hai một mối quan hệ nào đó. Nếu nó không xi nhê gì thì nghĩa là thôi quên đi, chia tay là hết, tình nghĩa thế là xong.
Ấy thế mà xong thật mới… ngu. Núi cao còn có núi cao hơn, mình kiêu nó còn tự trọng hơn gấp 8 vạn lần nữa. Nghe xong nó chỉ “ừ” một cái. Đến 3 năm sau, nghĩa là khi đang viết những dòng này mình và nó vẫn chưa kết bạn lại luôn. Mỗi lần mình vào Facebook nó chỉ thấy ảnh đại diện và cover là khác thôi, còn những status thì chẳng cập nhật được để biết mối tình một thời đang sống vui hay sống dở.
Vì cái nút unfriend của Facebook và cái tôi của một đứa con gái 20 mà mất luôn người mình yêu đến tha thiết. Giá mà hồi đó… À mà không giá mà nữa, đã làm rồi thì phải chịu. Đành rút kinh nghiệm cho lần sau.
Bao giờ có tình mới thì cứ nhớ là cái gì nói được thì phải nói mà nghe được thì nhất định phải nghe. Tiếc gì dăm ba câu nói để rồi còn yêu nhau mà không thể quay về.

Hãy Nắm Lấy Tay Tớ

HÃY NẮM LẤY TAY TỚ

Ngày đầu gặp cậu, tớ không mấy ấn tượng về cậu bạn "lạnh như băng"ngồi ngay bên cạnh. 2 đứa mình khi ấy cứ im lặng, thầm mong thời gian học của buổi đầu ấy trôi nhanh đi.
***
Ngày thứ hai, cuối buổi học, trời đổ mưa to, tớ đứng ngoài hiên trường chờ ai đó tới đón và rồi chẳng thấy ai. Cả ba và mẹ tớ đều bận bịu công việc nên tớ thấy lẻ loi lắm! Bỗng, tớ quay sang thì thấy cậu cũng đang ở đó. Ngôi trường khi ấy im ắng, chỉ còn tiếng mưa rả rích và hai bóng người đang nhìn mưa rơiCậu đã đưa đôi bàn tay của mình ra hứng giọt mưa lạnh của mùa đông năm ấyTớ tò mò đưa tay ra theo rồi run rẩy đôi tay mìnhNước mưa lạnh quá!Bất chợtcậu nở 1 nụ cười làm tớ không hiểu nổiCậu hỏi tớ thấy nước mưa thế nào?Tớ chỉ trả lời là lạnh mà thôiGiờ đâytớ đã hiểu nụ cười của cậu và câu trả lời của tớ khi ấy khác nhau thế nàoTớ cứ tưởng nụ cười ấy chế giễu tớ ngốc nhưng tớ sai rồiCảm nhận của cậu có lẽ sâu sắc hơn tớ và tớ đã thấy ánh mắt ấy-ánh mắt chất chứa một nỗi buồn nào đó của cậu
Cậu còn nhớ không?
hay-nam-lay-tay-to
Có một lần tớ vô tình đụng mặt một đám thanh thiếu niên cá biệt, xém nữa là nguy hiểm cho bản thân. Chính cậu đã ra mặt bảo vệ tớ. Lúc ấy tớ sợ lắm!Cậu đã đưa tay cho tớ và nắm lấy đôi tay lạnh của tớ. Cậu ôm tớ vào lòng. Tớ bật khóc. Tớ cũng không hiểu sao từ lần đó, mỗi khi buồn hay đau, nước mắt của tớ cứ tuôn ra trước mặt cậu. Tớ muốn được cậu an ủi trong những lúc ấy. Thật kì lạ phải không?

Có lẽ cậu không biết...
Nhiều lúc trong giờ học, tớ đã lén nhìn sang "ân nhân" của tớ. Nét mặt cậu khi ấy tập trung làm tớ nhớ mãi. Một nét mặt "xinh dzai" ra phết. Trước đây, tớ cũng đã từng nghĩ mình bị cậu làm cho "say chút nắng" và cảm thấy ganh tị với My khi cậu tỏ ra thân thiết với cậu ấy. Nhưng điều đó cũng không hẳn là đúng. Giờ tớ hiểu đó chẳng qua là vì tớ không muốn mất đi một người bạn như cậu. Hai đứa mình trở thành bạn thân. Nhiều lúc cậu chọc tớ cười , làm tớ giận... và nhiều kỉ niệm khác nữa, tớ không quên được.
Thế rồi, cô giáo đổi chỗ cho tớ ngay bên cạnh một cậu bạn "phải lòng tớ". Tớ khó xử lắm. Chính cậu đã khuyên tớ cứ tự nhiên như khi bên cậu và đương nhiên điều đó giúp tớ đỡ ngại hơn và cũng vui hơn nữa.
Và ngay ngày hôm qua, tớ nhận được tin mẹ cậu qua đời. Tớ không thể tin nổi. Chắc cậu đau lắm phải không? Đau thắt tim gan. Bây giờ và cả khi ấy nữa, tớ muốn đến bên cậu và nắm lấy tay cậu, cùng cậu vượt qua nỗi đau. Tớ muốn cùng khóc, cùng chia sẻ nỗi buồn với cậu dù biết không thể làm vơi đi tất cả nỗi buồn ấy. Tớ biết nói điều này giờ đây thật kì cục, tớ muốn cậu nhớ tới chúng tớ và vui vẻ như xưa, muốn cậu mau chóng quên đi nỗi đau này.
"ĐỪNG NGẠI NGẦN NẮM LẤY TAY TỚ MỖI KHI CẬU BUỒN, VUI, CÔ ĐƠN HAY ĐAU KHỔ NHÉ!"

Ngày Mai Mình Chia Tay Anh nhé !

NGÀY KIA MÌNH HÃY CHIA TAY, ĐƯỢC KHÔNG ANH ?

- Chia tay đi. Từ mai em được tự do. Yêu người khác và quên anh đi.
- Tại sao ạ. Anh đang đùa em phải không? Anh nói đi chỉ là đùa thôi đúng không???
***
Cô cố cười. Nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt tái nhợt. Nước mắt bất chợt trào ra. Mặn đắng. Đôi chân run run như trực quỵ xuống. Cô ngước mắt nhìn anh như chờ đợi 1 thứ gì đó.
- Là sự thật. Xin lỗi anh có người khác rồi.
Cô thật sự không tin nổi vào tai mình nữa. Người con trai ngày hôm qua còn ở bên cô. Còn đưa cô đi học đón cô về. Còn nói còn cười với cô. Ngày hôm nay lại nói có người khác. Cú shock quá lớn. Cô bàng hoàng, cô hoang mang. Kỉ niệm xưa chợt ùa về. Cô cắn chặt môi đến bật máu cố ngăn nước mắt đừng tuôn nữa. Nhưng không thể. Cái thứ chất lỏng ấy nó cứ trào ra thầm cả vào miệng cô. Mùi máu tanh xộc vào miệng. Cô đau....

anh muốn chia tay cô
Ngày kia mình hãy chia tay được không anh
Tiếng chuông điện thoại reo. Kéo cô về hiện tại
- Anh phải đi. Cô ấy đang đợi anh.
Anh nhìn vào điện thoại rồi lẳng lặng quay lưng. Bỏ mặc cô đứng đó.
Cô quay lưng về phía anh. Rồi chợt hét lên:
- Ngày kia chúng ta hãy chia tay nhé. Được không anh..
- Để làm gì hả em. Anh đã bảo quên anh đi mà. Ở bên nhau thêm nữa cũng chỉ càng thêm đau thôi
Anh quay lại nhìn cô ánh mắt lạnh lùng kèm theo chút thương hại.
- 1 ngày thôi. Em muốn được có một ngày làm người yêu anh thật sự. Anh không nhớ à. Anh ... anh chưa bao giờ hôn em mà...
Ánh mắt anh chợt xao động. Phải rồi trong 5 tháng yêu nhau anh đã bao giờ hôn cô đâu. Họ chỉ dừng lại ở những cái nắm tay những cái ôm. Thế là hết. Anh bảo khi nào được 1 năm anh sẽ hôn cô.
Anh thật kì quặc.
- Được rồi vậy anh sẽ cho em thêm 1 ngày.
- " Cảm ơn anh. Ngày mai chúng ta làm người yêu nhau nữa nhé. Em yêu anh" Cô nhìn anh, bờ môi mấp máy khẽ nói thật nhỏ rồi mỉm cười quay lưng bước đi.
- Alo, em chuẩn bị đi 10 phút nữa anh qua
- Vâng ạ
Cô cúp máy, mở tủ lấy ra bộ váy màu đen anh đã mua cho cô từ vài tháng trước. Búi mái tóc nâu lên thật cao. tô chút son hồng. Hôm nay trông cô rất dễ thương.
Có tiếng chuông cửa. Chắc là anh đến rồi
- Thằng Tuấn nó đến kìa con. Mẹ gọi với lên
- Vâng ạ. Con xuống ngay.
Cô xuống nhà chào mẹ rồi lên xe anh.
-Em muốn đi đâu
Anh hỏi. Vẫn giọng nói nhẹ nhàng ấm áp như trong kí ức của cô. Nhưng không còn cảm thấy sự yêu thương đã từng có. Luồn tay qua eo anh. Cô khẽ ôm anh thật chặt. Khóe mắt khô từ đêm qua giờ lại đẫm nước mắt. Từng giọt rơi xuống ướt 1 khoảng áo anh.
- Em khóc à
- Không ạ. E có khóc đâu mình đi công viên anh nhé!
- Ừ
.......
- Em muốn đạp vịt
- Lớn rồi 17 tuổi rồi chứ có còn trẻ con đâu
- Nhưng em muốn.
- Chịu em rồi. Ra chọn 1 con đi.
Thế là anh và cô đạp vịt lòng vòng quanh hồ. Mỏi cả chân. Anh đã vui hơn 1 tý. Cô cũng vậy. Tuy rằng thỉnh thoảng nhìn a lặng im như nghĩ về ai đó. Cô lại khẽ chạnh lòng nhưng được bên anh. Cô vui lắm.
Cả 1 buổi sáng anh bị cô kéo đi chơi đủ mọi thứ trong công viên.
Vào nhà ma cô ôm chặt lấy cánh tay anh cào cấu làm tay anh chảy cả máu.. Đi tàu siêu tốc cô ngồi bên cạnh anh tựa đầu vào ờ vai anh và... hét quên trời quên đất khiến anh k sợ mà cũng phát hoảng luôn... Rồi đi trà sữa đi ăn bánh kem. Cô tinh nghịch quệt kem lên mặt anh. Bị anh mắng cho cô chỉ lè lưỡi cười trừ. Cô như quên hết tất cả. Quên hết ngày mai. Quên mất là cô sẽ phải... xa anh...
- Anh đưa em đi biển được không?
Cô chợt hỏi.
- E thích đi sao
- Ừ anh không nhớ em đã tỏ tình với anh ở đâu à
- Ừ anh nhớ mà
Thế là họ ra biển. Anh phóng xe thật nhanh. Gió tạt vào mặt hai người. Đau rát!.Mất hai tiếng để họ ra đến biển. Nắng đã dịu dần và màu đỏ của hoàng hôn đang dần nhuốm lên mặt biển. Anh cầm tay cô kéo ra biển. Hai đôi chân chạy nhanh trên cát
họ hẹn hò
- Anh ơiiiiiiiiiii!. Tặng anh này. Anh làm người yêu em nhé!
Anh quay lại nheo mắt nhìn cô. Nhìn hộp quà màu hồng gói vụng về trong tay cô. Cô nhoẻn miệng cười nhìn anh. Nụ cười trong veo như nắng mùa thu. Không có nỗi buồn. Không có lo âu. Chỉ có đôi mắt to long lanh như chứa cả bầu trời trong veo đầy nắng thu.
Giờ đây trong mắt anh. Cô bé Giang ngày nào lại xuất hiện. Cô bé lớp dưới ngây thơ mà ngốc nghếch như con nít mà anh đã từng đã từng yêu rất nhiều,
- Ừ, tôi sẽ làm người yêu của cô nhóc hậu đậu được chưa nào
Anh bật cười xoa đầu cô. Y hệt 5 tháng trước. Nhẹ nhàng và ấm áp. Dù nụ cười đã không còn chứa nhiều yêu thương như ngày ấy. Nhưng cũng làm cô bớt đau.
Cô đã từng nghĩ mình nên ích kỉ. Cứ thủ đoạn đi biết đâu kéo được anh về bên cô. Nhưng tối qua khi nhìn thấy anh và người con gái ấy trong công viên cô lại không nỡ làm. Cô ấy thật sự rất xinh đẹp. Làm sao cô nỡ cướp đi hạnh phúc của anh đây...
Anh trầm lặng nhìn về phía biển..Những lọn tóc bay xòa trong gió. Nắng chiếu trên khuôn mặt điển trai. Trong hoàng hôn anh đẹp lạ kì. Nhưng trong đôi mắt kia hằn lên những nét do dự và lo âu. Phải rồi nếu anh bỏ rơi cô gái đang ở bên anh này. Liệu cô có còn vui tươi nữa không cô có còn hồn nhiên như cô của 5 tháng trước. Hay là...
Anh sợ cô lại khóc như hôm qua. Sợ những giọt nước mắt long lanh như pha lê kia. Nhưng anh cũng sợ những giọt nước mắt ấy làm anh yêu mềm. Người con gái mà anh mới gặp mới yêu. Cũng khiến anh xao động. Anh thấy cô ấy mong manh và dễ vỡ. Anh thấy cô ấy quá hồn nhiên. Và cô ấy mang cho anh 1 cảm giác lạ, lạ hơn khi ở bên Giang. Rời bỏ cô ấy anh thật sự k thể nghĩ đến nữa....
Đôi bàn tay nhỏ bé của cô luồn qua eo anh. Một cái siết nhẹ. Cô đang ôm anh. Cái ôm đầy ấm áp nhưng run rẩy. Giống như cô đang sợ anh bị gió cuốn đi mất. Cô áp mặt vào lưng anh. Tấm lưng vẫn rộng như ngày nào nhưng nốt ngày hôm nay đã không còn là của cô. Nước mắt lại rơi ướt đầm áo anh.
- Anh hôn em 1 lần có được không?
Cô hỏi mà giọng nói nghẹn ngào.
Anh quay lại, nhìn thẳng vào cô. Vệt nước mắt trên má vẫn còn nguyên. Anh khẽ gé sát mặt và hôn cô. Hai bờ môi chạm nhau. anh thấy cánh môi cô run rẩy. Anh cảm thấy vị ngọt và cả cái mặn chát.
Nước mắt cô và anh hòa vào nhau thầm vào miệng. Nóng và mặn. Họ chỉ chạm môi nhau. Không phải nụ hôn kiểu pháp nhưng cô cảm thấy chưa bao giờ hạnh phúc như thế. Nụ hôn đầu tiên lãng mạn y như cô từng nghĩ. Có biển có nắng có gió và có anh. Khi họ rời nhau cô khẽ kiễng chân lên và hôn vào má anh. Cô mỉm cười và
- Về thôi anh. Tối nay ngủ thật ngon và nhớ nhắn tin cho em nhé. Ngày mai mìh chia tay anh nha.
Cô và anh về thành phố. Trong mắt cô mọi thứ cứ như nhòa dần đi trong hai hàng nước mắt. Nhưng cô không muốn bật ra tiếng. Cô thực sự đau lắm. Đau đến nỗi tim như bị ai cứa đứt từng mạch máu. Lồng ngực căng chặt lên như sắp nổ tung. Cô k thể nào thở nổi nữa. Nhìn anh thế này cô chỉ muốn ngày mai ngày kia rồi đến hết đời ông trời sẽ cho cô được gần bên anh.
- Chờ anh 1 chút nhé?
Câu hỏi của anh đánh tan suy nghĩ trong đầu cô. Đưa tay lên lau vội nước mắt cô gật đầu.
- Vâng ạ
Anh dừng xe trước 1 của hàng hoa. Vào và ra chỉ trong 5 phút. A tặng cô 1 bó hoa hồng trắng. Loài hoa cô thích nhất. Trong trắng và thuần khiết. Cô nhận lấy bó hoa và cười rất tươi. Đã lâu rồi anh chưa có mua quà cho cô. Coi như đây là món quà cuối chắc cũng đúng. Dù sao cũng có chút gì đó làm kỉ niệm ngày cuối ở bên anh. Hôm nay cô đã vô cùng hạnh phúc. Chẳng phải trong cuốn truyện nào đó nhân vật nữ chính có nói là " hạnh phúc hưởng thụ 1 lần là đủ rồi sao ". Cô cũng cảm thấy đủ rồi...
- Anh Tuấn....
Có ai đó gọi anh. Cô và anh cùng nhìn sang đường theo phía người gọi. Bên kia đường 1 người con gái tóc dài. Khuôn mặt thiên thần đang nhìn anh mỉm cười. Đúng là cô gái ấy rồi. Cô nhìn thấy anh khẽ cưởi mỉm, ánh mắt tràn đầy ôn nhu dướng về phái cô ấy. Trông họ thật hạnh phúc Nhìn bó hoa hồng trắng trên tay cô chợt bật cười. Bó hao này có lẽ hợp với ng con gái kia hơn
-Bíp bíp....
Bỗng từ phía sau có tiếng còi xe. Chiếc xe tải chỉ còn cách cô gái kia 5m. Cô gái đứng sững lại..
- Như, tránh xa mau....
Anh hét lên bất lực. Cô gái ấy vẫn không nhúc nhích. Đôi chân như bị chôn dưới đất. Nét mặt trắng bệch hoảng sợ. Lẽ nào cô ấy sẽ rời xa a sao. Bông hoa thủy tinh nhỏ bé này. Anh nắm chặt tay cố lao sang đường.
-Kittttttttttttttt. Rầmmmmmmmmmmm.........
Tiếng phanh xe chói lọi. Anh chết sững giữa dòng xe. Những tưởng người con gái ấy sẽ rời xa nhưng cô gái ấy đang ngã sõng xoài bên kia đường. Mà trước bánh xe tải là một thân thể khác. Cô gái quen thuộc đã từng làm người yêu anh 5 tháng. Cô đã lao ra đường mặc kệ dòng xe hối hả chỉ để cứu cô gái đã cướp đi người con trai cô yêu.
Đầu gối anh dường như sắp quỵ xuống. Anh mở to mắt nhìn cô. Anh thấy máu, những dòng máu đỏ tươi chảy ra từ thân thể bất động của cô. Màu trắng của những cánh hoa thấm đãm máu. Anh bàng hoàng chạy lại ôm cô. Khuôn mặt sợ hãi hiện rõ từng nét
- Em à em đừng đùa anh mà. Em chỉ là bị ngã thôi phải không em dậy đi mà dậy đi. Anh sẽ cho em thêm 1 ngày nữa.Ngày kia ừ ngày kia chúng mình sẽ chia tay nhé. Em dậy đi có đc không. Anh sẽ lại hôn lên môi em nhé. Sẽ không để nước mắt em rơi đâu mà. Em ngốc thế sao em lại ngốc thế hả Giang.
Anh khóc lần đầu tiên anh khóc vì cô. Nước mắt rơi cả trên khuôn mặt cô.
- Anh ....ơ...i...
Đôi mắt cô mở hờ..nhìn anh nhìn khuôn mặt đang hốt hải lo cho cô kia. Cô khẽ cười
Anh mừng rỡ. Ôm chặt cô
- Nói ...yêu.... em ...1... lần đi anh
Giọng cô thều thào. Bàn tay cô nắm bàn tay anh nhưng k còn chặt..
- Đúng rồi, anh yêu em anh yêu em nhiều lắm Giang ạ. Anh xin lỗi em anh sẽ không khiến em buồn nữa đâu. Em đừng làm sao nhé. Chúng ta đến bệnh viện được k em.
- Muộn rồi anh à. Ngày mai mình chia tay anh nhá. Anh phải thật hạnh phúc bên cô gái ấy. Em yêu anh ngốc à....
cô bị tai nạn xe và qua đời
Những ngón tay cô dần rời khỏi bàn tay a. Đôi mắt vừa mở khép dần. Giọt nước mắt cuối vương lại trên gò má. Đè lên nụ cười yếu ớt còn đọng trên môi. Nhịp tim không còn đập... Cô đã đi rồi.... Tìm đến tử thần để giành lại người con gái anh yêu cho anh được hạnh phúc. Cô quyết định hi sinh mạng sống cho người con gái a yêu.
Mong rằng bên kia thế giới cô cũng sẽ tìm được 1 người giống như anh. Và nhất định cô sẽ không để anh vụt mất... Vì cô yêu anh rất nhiều. Yêu từ ánh mắt đầu tiên cho đến khi cô mãi mãi chẳng được nhìn thấy anh.....
Có những câu nói đã nói ra ... sẽ đọng lại trong bạn mãi mãi ....