Thứ Ba, 1 tháng 9, 2015

Định Mệnh

Chap2: Định Mệnh

        ĐỊNH MỆNH HAI TA
Ván bài hẹn anh đã thua định mệnh 
Như bài thơ em ước hẹn cùng anh 
Chưa đến đích đã bị luồng gió chướng 
Chắn hướng đi về vùng đất yên lành 

Bao ý tình chôn vùi miền đất lạnh 
Tiếc bài thơ yểu mệnh lúc chào đời 
Đã sắp đặt nên không đường để tránh 
Định mệnh buồn hẹn tan vỡ từ nơi 

Điểm khởi hành biết là không thể tới 
Nên hồn thơ trôi nổi đợi hiển linh 
Trong giấc mộng đã hiện về từ giã 
Trở về nơi xuất phát của ý tình 





......Sự im lặng đột ngột của nó làm anh lo lắng lắm.Anh sợ nó gặp chuyện gì không hay.Nó biến mất như vậy ,anh cảm thấy cuộc sống dường như thiếu thốn điều gì đó mà anh không hiểu được là gì.Ngày nào anh cũng đứng ngồi không yên,ngày nào anh cũng lên facebook nó,gửi đi những dòng tin nhắn hỏi han mong nhận lại hồi âm của nó.Nhưng mãi cái chấm xanh trên màn hình cũng chẳng chịu bật sáng.Anh hối hận lắm,quen nó đã 5 tháng mà anh vô tâm chẳng biết gì về nó.từ gương mặt,gia đình,cuộc sống và cả số điện thoại của nó.Còn nó,nó biết mọi thứ về anh,nó tìm hiểu tất cả về anh.Để rồi bây giờ,anh chẳng biết cách nào để liên lạc với nó cả.Anh sợ sự vô tâm không chủ ý của mình làm nó tổn thương.Một lần thôi cũng được,anh mong nó cầm máy lên,để anh có thể xin lỗi,có thể nói hết với nó mớ cảm giác lộn xộn của anh bây giờ........

Anh ghét nó,ghét sự im lặng vô cớ của nó.Anh sợ,sợ nó vì anh mà đang đau lòng,sợ nó vì anh mà buồn.Cảm giác lẫn lộn khiến anh muốn phát điên lên.Anh phải làm sao khi hai người hai phương trời,khi khoảng cách anh và nó quá xa.....Nội tâm anh đang bấu xé chính anh.Bởi từ lâu anh đã thích nó.Vâng!anh lỡ thích nó rồi.Anh không muốn biết mặt nó bởi anh muốn yêu tính cách nó.Anh biết anh ở xa nó nên chẳng thể quan tâm,chăm sóc nó như bao người khác.Anh muốn nhường quyền yêu nó cho người khác xứng đáng hơn anh.Anh sợ khi lỡ trao tình cảm cho nhau quá nhiều sẽ khiến tim anh và cả nó nữa nhói đau.Tại sao anh không dũng cảm nói với nó điều này sớm hơn,để khi nó buông tay anh lại giữ không kịp.Anh lên facebook,nhắn tin tỏ tình với nó,anh thổ lộ tất cả cảm xúc tận đáy lòng mình,anh muốn nó sớm xem và trả lời nhưng chờ hoài cũng vẫn là sự im lặng trống trải.

Về phần nó,từ ngày quyết định quên anh,nó không lên face nữa,nó xóa facebook khỏi máy,nó xóa anh khỏi kí ức nó.Nó đã thử nhưng không làm được.Nó trở lại  cuộc sống trước kia,lại vùi đầu vào những cuốn phim buồn,đọc đi đọc lại những tập truyện và nghe những bản rap.Không biết tự lúc nào một đứa con gái như nó lại yêu rap,yêu nhạc không lời.Có lẽ nỗi cô đơn,buồn tẻ trong tim nó quá sâu.....Nhưng tất cả không thể làm nó thoát khỏi sự thật "nó nhớ anh".Tim nó quặng đau khi nghĩ về anh,nó không dám xem lại bộ phim mà anh và nó cùng xem mặc dù nó rất muốn.Có một điều kì lạ là nó không khóc,nuốt nước mắt chảy ngược vào tim,nó đã làm như vậy

 Này tim ơi! giữ giúp tao nhé,hình bóng và cả kí ức về anh nữa,hãy vùi sâu vào nơi an toàn và ấm áp nhất.Dù sao,với nó,anh đã từng là tất cả.Không,bây giờ và mãi mãi anh vẫn là tất cả trong nó.Nhưng chỉ là nó không được phép và không có quyền chiếm giữ anh cả.Nó bắt đầu cuộc sống mới,cuộc sống không có sự tồn tại của anh.Nó vùi đầu vào việc học tập.Thành tích của nó tăng đáng kể.Và hiển nhiên.......






3 năm sau....nó thi đỗ trường ngoại thương-trường đại học có tiếng trong nước.Nó trưởng thành rồi,chín chắn hơn,ra dáng một thiếu nữ xinh đẹp,đoan trang.Nó được nhiều người để ý,tán tỉnh nhưng suốt 3 năm,nó chưa yêu ai......Duy có thằng bạn thân,cùng nó san sẻ nỗi buồn,niềm vui trong cuộc sống,Nó quen thằng đó trong ngày thi đại học.May mắn sao hai đứa lại cùng học một trường,thân thiết thêm một năm nữa nên tình bạn chúng nó càng keo sơn.Nó cũng thừa biết thằng đó thích nó chứ chẳng phải vô cớ lại đối xử tốt với nó, hắn luôn lắng nghe những lúc nó buồn,nghe nó tâm sự suốt buổi,dạy nó học(hắn học rất giỏi),luôn chở nó đi chơi mọi nơi nó thích,dắt tay nó khi qua đường,cho nó đi bên trong lề đường,cõng nó khi nó đau chân....những điều nó đã từng ao ước được làm với anh giờ lại là đứa con trai khác không phải anh,...Nó không dám và cũng không muốn hiểu tình cảm của hắn.Nó không muốn thằng bạn nó thương nhất phải đau khổ vì nó.Bởi tim nó bây giờ và mãi mãi chỉ thuộc về mình anh-người con trai xứ lạnh.
 Nhiều lúc nó cũng tự hỏi không biết giờ này anh đang ở đâu,anh sống có tốt không?? nhưng vô ích,điều đó bây giờ chẳng còn liên quan nó nữa rồi...

Rồi vào một ngày chuyển đông,gió nhè nhẹ thổi.....nó đã gặp anh.....vẫn chiếc khăn choàng ấy,,,,,,anh xuất hiện ngay trước mặt nó.........................



Xem chap 3 ở phần sau